Lần đầu tiên tôi tham gia chương trình thiện nguyện là một chuyến không dài nhưng đủ để lại trong tôi nhiều kỷ niệm khó quên. Nó còn mang đến cho bản thân tôi thật nhiều trải nghiệm.
Tôi – một người sống nội tâm, không giao du kết bạn nhiều, lại thường hay đau ốm, trong tôi luôn có một cái gì đó khiến tôi khó hòa đồng với mọi người. Khi quyết định tham gia chương trình này tôi đã băn khoăn lo lắng rất nhiều, lo lắng không biết mình có làm được hay không
Tôi nhớ rất rõ đêm đó trước ngày đi tôi cứ thao thức mãi không ngủ được, cảm giác hồi hộp thế nào ấy. Tôi bắt đầu hình dung những gì sẽ xảy ra trong chuyến đi của mình, rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng trang phục Voluntee rất cute của CIA, sau khi tập trung và được cô Irene hướng dẫn những việc cần làm.
Chúng tôi tiến ra cổng trường tại cổng trường bắt đầu xuất phát. Chiếc van màu vàng cứ thế lăn bánh và dừng lại ở Corlando.
Khi đặt chân đến đây, người tôi thật sự rất mệt (do bị say xe), nhưng tôi rất hào hứng với lịch trình phía trước. Bước chân vào ngôi trường nhỏ nhỏ xinh xinh ngự dưới bóng cây, tôi có cảm giác thật lạ. Đảo mắt nhìn quanh một vòng và tôi nhận ra ngôi trường này tuy nhỏ nhưng là nơi ươm mầm cho những mầm non tương lai, là nơi bước đầu chắp cánh cho ước mơ của nhiều em nhỏ. Tụi nhỏ tập trung lại cứ ríu ra ríu rít, nghe yêu lắm.
Tuổi thơ tôi cũng như các em nhỏ ấy, nhưng tôi may mắn hơn rất nhiều, có ba mẹ, ông bà chăm sóc. Được ăn được học, tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được cuộc sống của các bé ở đây. Lần đầu tiên chúng tôi những thành viên của đoàn tình nguyện viên gặp gỡ và làm quen với các bé, hầu như tất cả đều xa lạ trong suy nghĩ của tôi, rồi đâu cũng vào đấy. Các bé rất ngoan và tiếng anh cũng rất tốt, các bé rất ngoan ngoãn, điều này để lại trong tôi ấn tượng rất lớn.
Tuy chúng tôi chỉ có 4 giờ ở tại nơi đây nhưng tôi và các bạn Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan đều bảo ban nhau, tất cả mọi người đều nỗ lực, làm mọi thứ để có thể giúp các em ở đây nhiều nhất.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, những giây phút tham gia tình nguyện bắt đầu trôi qua như một cơn gió, khi cơn gió này đi qua thì cũng là lúc để lại nhiều dư âm trong lòng người trải nghiệm nhất. Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, tôi trở về với gia đình CIA. Nhớ lắm cái cảm giác tụ tập, nhớ những lúc chuẩn bị thức ăn, nước uống vui ơi là vui. Nhớ cả những giọt mồ hôi khi trời nóng bức nhớ luôn những lúc hát hò nhảy nhót.
Nhớ cái vẫy tay chào thân thương của em nhỏ lúc lên xe ra về. Nhớ lắm, nhớ lắm, nhớ nhiều hơn những gì đã qua! Cảm ơn Học viên anh ngữ CIA đã cho tôi một trải nghiệm không thể nào quên.