“Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn. Hãy để cánh buồn của bạn đón trọn lấy gió. Thám hiểm. Mơ mộng. Khám phá.” – Mark Twain.

Có lẽ vì điều này mà tôi chọn Philippines là điểm đến của mình ngay từ lần đâu tiên, thay vì là một nơi khác. Vốn là một người yêu thích ngao du, tôi chẳng hề nghĩ nhiều ra nước ngoài sẽ khó khăn như thế nào: từ giao tiếp, ăn ở, đi lại – mọi thứ rất cơ bản mà khiến mọi người dễ phát điên nếu không thể hoà hợp với nó. Nhưng sự thật là, đó là sự lựa chọn đúng đắn.Bạn biết không, đối với một người được sống trong sự bảo bọc của gia đình và chưa từng đi nước ngoài bao giờ, đây hẳn là trải nghiệm cực kỳ khó khăn. Vậy mà, bạn cùng phòng đầu tiên của tôi là người Nhật – người nổi tiếng khá kỹ lưỡng trong cách ăn ở và lễ nghi – tôi cứ nghĩ họ khó giao tiếp, và khó khăn hơn là vốn tiếng anh vô cùng hạn chế của tôi có giúp họ hiểu tôi hơn không. Thế là mọi sự vô tư biến mất khi lần đầu đến với Philippines và nhanh chóng thay bằng sự lo lắng tột độ kể từ khi mở cánh cửa phòng mới – chị quản lý Việt Nam thao thao bất tuyệt Anh ngữ với bạn Nhật mà tôi chẳng hiểu một chữ. Vậy rồi khi phòng thuộc về hai chúng tôi, tôi thật bất ngờ với sự hiền lành và tốt bụng của người Nhật, mặc dù accent Nhật Bản và Việt Nam chẳng mấy giống nhau, tôi trở nên gần gũi hơn khi bạn thân thiện, thậm chí phá lên cười khi tra ra từ gì mà hai đứa nói nhau chẳng hiểu. 3 tuần trôi qua, tôi cùng bạn tâm sự mỗi tối, tôi chợt phát hiện, tôi hiểu bạn hơn, giao tiếp tốt hơn và đã hạn chế giao tiếp bằng từ điển. Nhưng ngày tôi có thể hiểu được người bạn cùng phòng của tôi cũng là ngày chúng tôi phải nói lời tạm biệt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *